Giàng Seo Lùng cùng bạn quét sân |
Lùng và các bạn nấu cơm ở bếp nội trú của trường |
Có năm cháu mồ côi, bao gồm cả cậu bé mặc áo phông có tên là Giàng Seo Lùng này. Vì không ai chăm sóc các cháu nên một vài thầy cô giáo trong trường đã tự nguyện mang các cháu về nuôi, góp tiền lương của mình để mua gạo và thức ăn cho các cháu, và tất nhiên cho các cháu cả quần áo mặc nữa. Mặc dù ba người bạn không quá ngạc nhiên về hoàn cảnh này, vì họ đã từng đến đây hoặc nghe nói đến sự nghèo đói ở vùng núi, nhưng hình ảnh cậu bé vẫn khiến tim họ đau nhói. Họ cùng nhau đóng góp chút tiền để các thầy cô mua thêm ít gạo cho các cháu ăn qua mùa đông dài lê thê năm ấy. Đó cũng là khoản tài trợ đầu tiên của chương trình Học Bổng Gạo sau này.
Ba người bạn và 5 cháu bé mồ côi của trường Lùng Sui |
Trong thời gian đầu, học bổng được trao bất cứ lúc nào thuận tiện, có nghĩa là cứ khi nào Điều phối viên của chương trình có chuyến công tác đến địa phương thì lại mang tiền theo để trao luôn cho các con. Nhưng không như những tổ chức thiện nguyện đình đám khác, những người tham gia vào chương trình này không quan tâm đến việc quảng bá cho tên tuổi hay ý định tốt đẹp của mình. “Chương trình”, cứ tạm gọi như thế, hoạt động dựa vào quan hệ cá nhân, bạn bè, gia đình. Họ chỉ quan tâm đến việc tiền được trao cho các cháu học sinh, vì thế không có chút tiền đóng góp nào được dùng vào các chi phí hoạt động, kể cả cho những nhà tài trợ hay cho các đối tác địa phương – những người giúp đỡ chương trình trong việc điều phối và tổ chức tại địa phương. Hội Phụ Nữ, các trường học, phòng Giáo dục ở tất cả các huyện và tỉnh chương trình tới, không có một xu nào bị mất trong quá trình, và 100% số tiền quyên góp được trao tận tay cho học sinh.
Không ai nói về “làm nên khác biệt” hay “thay đổi thế giới” hay “cải thiện cuộc sống” hay “một nơi tốt đẹp hơn cho trẻ em”. Tất cả đều biết những gì mình làm là rất bé nhỏ, và không thấm vào đâu so với những khó khăn mà trẻ em miền núi phải gánh chịu từ năm này qua năm khác. Nhưng như lời Mẹ Terasa nói: “Những gì chúng ta làm được chỉ như giọt nước giữa biển khơi. Nhưng thiếu đi giọt nước đấy, tôi nghĩ đại dương cũng vơi đi chút ít.”
Bài viết: Nguyễn Hồng Vân
Cảm ơn các nhà hảo tâm. Nếu có điều kiện mình cũng đóng góp công sức để các em được phát triển bản thân